Nhà tiên tri Vanga


Bà Van-ga sinh ngày 31-11-1911, người Bungari, là một hiện tượng đặc biệt là kỳ lạ. Bà có thể tiên đoán những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai một cách chính xác. Nhiều người Bungari và người nước ngoài đã được tiếp xúc với Van-ga đều sửng sốt về tài năng khác thường của bà. Một cuốn sách tư liệu về Van-ga đã được xuất bản, chúng tôi xin giới thiệu với bạn đọc một số trích đoạn của cuốn sách này, bài đăng trên báo Văn học (Liên Xô cũ).

Một đêm đầy lo âu của năm 1941, Van-ga nằm mơ, một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, Van-ga gặp một người kỵ sĩ... Ông ta cao to, tóc màu hạt dẻ sáng và đẹp như thiên thần. Trên mình vậnh những đồi binh khí của chiến binh thời xưa và các thứ đó lấp lánh dưới ánh sao. Con ngựa có cái đuôi trắng xoà ra cào móng xuống đất. Người kỵ sĩ nhảy xuống ngựa và bước vào căn buồng tối. Ông phát ra ánh hào quan, làm cho căn buồng trở nên sáng rõ như ban ngày. Hướng về phía Van-ga, ông ta nói bằng giọng trầm: "Mọi thứ trên đời sắp lẫn lộn hết cả và nhiều người mất đi. Con sẽ đứng ở nơ này và đoán trước về những người sống và những người chết. Đừng sợ! Ta sẽ ở bên con và bảo cho con biết phải phán những gì...".

Cũng từ đó, Van-ga trở thành nhà tiên tri danh tiếng. Trường hợp tiên đoán đầu tiên của Van-ga được bắt đầu như sau: Bà vợ của người láng giềng tên là Milan Patenốp ngồi khóc, vì chồng bà đã lâu chẳng có tin tức gì, bà lo cho số phận những đứa con của mình vì nghĩ rằng chúng sẽ phải chịu cảnh mồ côi. "Bác đừng khóc nữa và hãy đi về nấu bữa tối đi, vì bác Milan của bác tối nay sẽ về, người chỉ mặc mỗi bộ quần áo lót thôi". - Van-ga bỗng nói với bà - "Tôi nhìn thấy bác ấy. Bây giờ bác ấy đang nấp ở một cái khe cách thành phố không xa". Người đàn bà nghĩ là Van-ga thương bà nên nói thế và đi về. Tối hôm đó bà đợi đến nửa đêm, nhưng ông chồng vẫn không về. Bà tự giận mình đã cả tin câu chuyện cổ tích của Van-ga và bỏ đi nằm. Một lát sau bà tỉnh giấc bởi tiếng gõ rất nhẹ vào cửa sổ, bà sợ hãi nhìn ra ngoài đường và suýt nữa thì ngất xỉu đi. Ông Milan đang đứng ngoài sân và quả thực là chỉ mặc quần áo lót, ông trốn khỏi trại tù binh và đã chui lủi rất lâu trước khi về được đến nhà.

"...Ngày 8-4-1942 một người bà con vủa Van-ga kể, bà già Tina đến chỗ chúng tôi và nói rằng hôm nay chúng tôi sẽ được một vị khách rất quan trọng đến thăm. Bà ta không nói đó là ai mà chỉ giải thích rằng năm 1919 người này đã gtrọ ở nhà bà ta. Bà ta ra về và một lát sau lại trở lại với một người đàn ông trung bình, mắt nâu, có ria mép, đỉnh đầu bị hói mặc chiếc áo vét tông xám và chiếc quần chơi gôn. Ông ta hỏi Van-ga xem cô ấy có dành cho ông được một ít thời gian không? Tôi hỏi bà già Tina xem đó là ai, bà ta nói thầm rằng, đó là vua Bungari Bôrit IIỊ Van-ga đứng vào chỗ quen thuộc của mình ở góc phòng và trước khi người ta kịp hỏi, cô ấy nói bằng một giọng rất nghiêm khắc: "Cường quốc của Người sẽ lớn lên, sẽ trải ra rất rộng, nhưng Người hãy chuẩn bị sẵn sàng để chui vào vỏ quả hồ đào". Rồi lập lại: "Hãy sẵn sàng!". Bà nói thêm "Hãy nhớ ngày 28-8". Nhà vua không hỏi gì thêm và bối rối bỏ đi. Ông ta chết ngày 28-8-1943.

Khả năng tiếp xúc với người chết của Van-ga đã gây ấn tượng rất mạnh với nhà phê bình văn học Đodorapco Pêtơrop. Tờ "Tuần báo tin tức Xôphia" số từ ngày 24 đến 30-7-1975 đã đăng tư liệu rất hay do ông ghi lại, trong đó có những đọan sau:

"... Thật ra, tôi không có ý định đến xem bói. Hình nghư Van-ga nhận thấy tâm trạng đó của tôi trong những ngày đầu ở Petroritra, bởi vì sau đó bà đã nói với một người bạn luật sư của tôi: "Anh ta đến đây với ý muốn để tôi không nói gì vơ"i anh ta, nhưng tôi đã nói..." người bạn đã giới thiệu tôi với Van-ga, có ôtô và anh ta mời chúng tôi ra ngoài thành phố chơi sau bữa ăn. Chúng tôi đến làng Xamuilôp, bên cạnh đó vẫn còn những bức tường pháo đài của vua Xamuil. Trong xe, tôi im lặng và chỉ trao đổi với anh bạn vài lời. Chúng tôi lên pháo đài một lát. An-ga ở lại trông xe với người em gái của mình. Một lần khi tôi đứng cách xe độ bảy, tám mét, bà bỗng nói. Những lời nói của bà rõ ràng là dành cho tôi. "Cha anh đang ở đây Pêtơrô". Có nghĩa là như Hamlet, tôi đang đứng trước linh hồn của cha tôi. Tôi có thể nói với bà cái gì đây? Cho tôi đã chết từ mười lăm năm trước. Nhưng Van-ga bắt đầu kể về ông với những chi tiết kỹ lưỡng đến nỗi tôi như hoá đá... Bà nói rằng: "Cha tôi nói tên tôi là Sviatcô hoặc là Đơdơ-rapcô gì đó". Tôi nói tên tôi là Đơdơrapcô. Sau đó bà nói : "Bố tôi nói bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, ông là một luật sư nhưng cũng dạy cả môn chính trị kinh tế học Thổ Nhĩ Kỳ ở Sumen cho đến ngày 9-9".

Có những trường hợp thật ngạc nhiên. Năm 1979 khi diễn viên V.T. và nhà văn I.X. đến thăm, bà Van-ga bảo người em gái: "Cứ để họ ngoài sân một lát, tôi phải nhận được ám hiệu tiếp họ cái đã". Khi V.T vừa bước chân qua cửa, bà kêu lên với ông: "Tại sao anh không thực hiện ý muốn của người bạn tốt nhất của anh là Iuri Gagarin? Khi anh ấy chuẩn bị bay chuyến bay thử nghiệm cuối cùng, anh đã đến chỗ anh và nói: "Tôi không có thời gian, bởi vậy tôi rất mong anh sẽ mua một chiếc đồng hồ báo thức và đặt nó trên bàn viết. Đó là kỷ niệm về tôi đối với anh". V.T. đã kinh ngạc và nói rằng, tất cả đã đúng như vậy, nhưng trong cơn nhốn nháo vì cái chết của Gagarin, ông đã quên mất và không mua đồng hồ. Van-ga còn nói: "Nhưng anh cần phải biết tất cả, Ị Gagarin không chết. Anh ấy bị bắt". Nhưng ai bắt, tại sao bắt và bắt đi đâu thì bà không nói: "Anh cần phải viết và tiếp tục bộ phim? Nhưng chỉ khi "anh vẫn còn là chủ chòm". Anh cần phải đến Tây Ban Nha và tìm gặp ở đó, một người nào đó tên là Vlađimia. Ông ta sẽ kể cho anh nhiều chuyện, chỉ cho anh những chi tiết hay để miêu tả".

Van-ga tiếp nhiều loại người. Bà dành cho từng người số thời gian khác nhau, bởi vì bà xác định rất rõ, ai cần những lời nói của bà và cần ở mức độ nào. Đa số mọi người không thất vọng khi ra khỏi chỗ bà. Những người còn lại có lẽ không để ý và nhớ đến những lời nói bình thường của Van-ga. Bà không bao giờ nói một cái gì ngẫu nhiên cả, những lời đó cần phải được suy ngẫm kỹ. Trong thời gian tiếp xúc với Van-ga, trí nhớ của mọi người trở nên rất yếu. Họ nhớ được rất ít những điều bà nói. Điều này không chỉ xảy ra riêng với khách đến xem đối với họ, điều đó thật dễ hiểu: việc tiếp xúc với "siêu nhân" làm họ sững sờ, gây tình trạng sốc, mà cả với chúng tôi, những người luôn luôn bên cạnh bà và tưởng như đã quen với tài năng khác thường của bà. Chúng tôi chỉ nhớ là bà đoán đúng, nhưng cụ thể như thế nào thì nhớ rất ít, và thường mỗi người một phách.

Van-ga tuyên bố: "Tôi có mặt tại điểm nóng nhất của hành tinh và trông thấy những cảnh máu chảy, những diễn biến của thảm hoạ thiên nhiên. Buổi tối mọi người ngủ, còn tôi thì lật giở những trang lịch sử tồn tại của nhân loại, đau buồn với bi kịch của mọi người. Nhiều nhà văn đã muốn ghi những lời phán truyền của Van-ga vào băng nhưng đều vô hiệu, vì Van-ga không thích cả phim lẫn băng ghi âm. Hình như bà có một "phép màu" nào đó, và chính "phép màu" này đã làm cho nhiều cuộc nói chuyện thú vị tưởng như đã được ghi vào băng bị xoá sạch và biến thành những bài hát dân ca, điệu nhảy, không có trong chương trình ghi âm.

Năm 1980, Vanga - một phụ nữ mù Bungary đã tiên đoán khoảng năm 2000, tàu ngầm nguyên tử Kursk sẽ ngập chìm trong nước. Bà cũng từng có linh cảm về vụ tấn công khủng bố ngày 11/9/2001 ở Mỹ.
Một trong những tiên đoán gây sốc nhất là vào năm 1980, khi bà Vanga nói rằng: “Vào thời điểm chuyển giao thế kỷ, khoảng tháng 8/1999 hoặc 2000, Kursk sẽ ngập chìm trong nước và cả thế giới sẽ rơi lệ vì điều đó”.

20 năm sau lời tiên đoán đã ứng nghiệm một cách kinh hoàng. Vào đúng tháng 8/1999, một tàu ngầm nguyên tử của Nga được đặt tên theo thành phố Kursk đã gặp một tai nạn khủng khiếp và chìm đắm dưới đại dương.

Khả năng phi thường sau tai nạn

Vanga (Vangelia) Pandeva sinh ngày 31/1/1911 và mất ngày 11/8/1996. Bà sống tại thành phố Petrich, Bungary và khi chết, được an táng tại sân nhà thờ Saint Petca vùng Rupite.

Năm 12 tuổi Vanga đã bị một cơn lốc cuốn đi và sau đó người ta tìm thấy bà còn sống sót dưới lớp đất, đá, mắt dính đầy cát.

Sau đó những ngày còn lại trong cuộc đời của Vanga chỉ là màn đêm. Vanga bắt đầu có khả năng tiên đoán từ năm 16 tuổi khi bà giúp cha mình tìm lại được con cừu bị đánh cắp.

Bà có thể miêu tả một cách tỉ mỉ, chính xác nơi con vật bị bọn trộm cất giấu. Khả năng tiên đoán phi thường của bà càng thể hiện rõ sau tuổi 30.

Đã có rất nhiều chính khách từng viếng thăm Vanga. Có lần Adolf Hitler đã đến gặp bà, sau đó người ta thấy ông ta ra về với vẻ mặt rất rầu rĩ.

Lời tiên đoán và sự thật kinh hoàng

“Đáng sợ! Đáng sợ! Những anh em sinh đôi của Mỹ sẽ ngã xuống sau khi bị những con chim sắt tấn công. Những con sói sẽ gầm rú trong lùm cây và máu của những người vô tội sẽ chảy” (1989).

Và điều đó đã xảy ra như dự đoán. Tòa Tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (New York) đã đổ sập bởi vụ tấn công khủng bố ngày 11/9/2001.

Tháp đôi cũng có nghĩa khác là “sinh đôi” (Twins) hay còn gọi là anh em. Những kẻ khủng bố đã khống chế toàn bộ hành khách trên máy bay - “những con chim sắt” - và lao vào tòa tháp.

Lùm cây trong tiếng Anh có nghĩa là “bush” nên ở đây có thể cũng ám chỉ đến tên của vị Tổng thống đương nhiệm của G. Bush.

“Vô số thiên tai và thảm họa sẽ xảy ra với loài người. Tâm lý con người sẽ bị thay đổi và họ sẽ bị chia rẽ bởi chính niềm tin của họ…”.

Lời tiên đoán đó có vẻ cũng đã ứng nghiệm. Những thời điểm tồi tệ theo tiên đoán đã đến. Một điều gì đó đang xảy ra ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm lý chung của chúng ta khi thảm họa sóng thần cuối năm 2004 cướp đi hàng chục nghìn sinh mạng.

Giờ đây chúng ta đang phải chứng kiến hàng loạt các cuộc tấn công khủng bố, xung đột sắc tộc đẫm máu.

“Chúng ta đang chứng kiến những sự kiện trọng đại đáng mừng. Hai nhà lãnh đạo vĩ đại đã bắt tay”. Hai nhà lãnh đạo ở đây đã được ám chỉ là Gorbachev và Reagan. Thế nhưng chúng ta vẫn còn phải đợi khá lâu mới đến Tám Một, khi đó hòa bình trên trái đất mới được xác lập” (tháng 1/1988).

Nếu lời tiên đoán đó ứng nghiệm thì phải chăng Tám Một ở đây được ám chỉ việc Nga gia nhập nhóm G7 và bây giờ là nhóm G8, khi 8 là 1 rất có thể những bước tiếp theo là những nỗ lực cho hòa bình trên thế giới.

“Mọi thứ sẽ tan chảy như đá trước ánh hào quang của Vladimir. Nga không chỉ sống sót mà còn chi phối thế giới”.

Điều này dường như cũng đang ứng nghiệm với một nước Nga đang trỗi dậy dưới thời của Tổng thống Vladimir Putin.
Lời khuyên của Vanga

“Những thứ tưởng như rất đáng sợ và nguy hiểm lại không đáng sợ. Những thứ mà sự nguy hiểm và đáng sợ của nó không thể hiện ra bên ngoài mới đáng sợ. Nó có thể gây ra một điều gì đó nghiêm trọng làm xáo trộn cuộc sống chúng ta.

0 nhận xét :

Ghi chú cho mẫu nhận xét:
- [img] ..link..[/img].
- [youtube] ...link...[/youtube].
- [nct]...link...[/nct].

:) :( :)) :(( =))

Recent Posts